Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

    Ta Là Chính Thê Của Chàng


Phan_5

"Sở gia đương gia? Cái này thì chưa từng nghe nói." Tiết U Nhiễm lắc đầu một cái. Không phải là Sở Lăng Húc không đủ nổi danh, chẳng qua là cả trái tim nàng đều đặt vào trên người Thái tử ca ca, căn bản không rảnh chú ý đến người khác.

Nghe được Tiết U Nhiễm trả lời, trái tim Tần Trạch Dật dâng lên một tia quái dị. U Nhiễm, mặc dù điêu ngoa tùy hứng, lại ngây thơ chỉ thích một mình hắn. U Nhiễm như vậy, thật ra thì cũng không phải là khiến người chán ghét như vậy. Chỉ có điều, việc lớn trước mắt, cho dù không công bằng đối với U Nhiễm, hắn cũng nhất định phải làm như vậy. Lần nữa giữ vững quyết tâm Tần Trạch Dật rốt cuộc nói ra tính toán mà hắn vẫn mưu tìm: "U Nhiễm, nếu như Thái tử ca ca muốn muội gả cho Sở Lăng Húc. Muội có đồng ý không?"

"Cái gì? Thái tử ca ca, huynh..." Lời của Tần Trạch Dật giống như thiên lôi, nặng nề đánh vào trái tim Tiết U Nhiễm. Tiết U Nhiễm ngây người tại chỗ, không dám tin nhìn Tần Trạch Dật.

"U Nhiễm, Sở gia sẽ là một nhà chồng rất tốt. Thái tử ca ca đã gặp qua Sở Lăng Húc, hắn thật sự là một chỗ dựa có thể thể gặp nhưng không thể cầu." Không nhìn Tiết U Nhiễm khiếp sợ, Tần Trạch Dật tiếp tục nói.

"Thái tử ca ca, huynh biết rõ trong lòng U Nhiễm chỉ có một người là huynh. Vì sao huynh lại gả U Nhiễm cho người khác?" Tiết U Nhiễm là một cô nương không có bất kỳ tâm cơ nào, lúc này tất nhiên là lộ ra cõi lòng không chút nào giữ lại.

"U Nhiễm, muội là một cô nương rất tốt, Thái tử ca ca cũng rất thích muội. Nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, Thái tử ca ca tuyệt đối không muốn gả muội cho hắn. Chính là bởi vì muội là người mà Thái tử ca ca rất tin tưởng, Thái tử ca ca mới có thể lựa chọn gả muội đến Sở gia. Thái tử ca ca nhất định phải lấy được sự giúp đỡ của Sở gia!" Tần Trạch Dật dịu dàng an ủi Tiết U Nhiễm, nhưng trong miệng lại nói lời tuyệt tình. Hắn tin tưởng nếu như U Nhiễm biết chỗ khó xử của hắn, lấy tính tình của U Nhiễm nhất định sẽ lựa chọn giúp hắn.

"Là bởi vì Thái tử ca ca cần Sở gia, mới để cho U Nhiễm gả qua lôi kéo Sở gia sao? Không phải là bởi vì Thái tử ca ca ghét U Nhiễm, mới muốn đem U Nhiễm gả ra ngoài?" Nghe được lời của Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm giống như tìm được hi vọng có thể vãn hồi.

"Đúng vậy. Thái tử ca ca thích U Nhiễm như vậy, sao có thể ghét U Nhiễm? Thật là một nha đầu thích suy nghĩ lung tung." Xoa đầu Tiết U Nhiễm, Tần Trạch Dật mang theo cưng chiều nói.

"Vậy U Nhiễm không muốn gả, có thể không? Thái tử ca ca muốn lôi kéo Sở gia, không cần phải không phải U Nhiễm thì không thể a!" Tiết U Nhiễm đơn thuần, nhưng cũng không phải là kẻ ngu. Mặc dù không biết vì sao Thái tử ca ca nhất định phải gả nàng, nàng vẫn nói ra nàng không muốn.

"Không, U Nhiễm sai lầm rồi. Có thể gả đến Sở gia chỉ có một người là muội. Thân phận Quận chúa của muội đối với Sở gia mà nói là một ban ân to lớn, bọn họ tự nhiên là đối với Thái tử ca ca cảm kích vô cùng. U Nhiễm cũng biết tình cảnh của Thái tử ca ca, những hoàng tử khác đối với ngôi vị hàng đế đều là mắt nhìn chằm chằm. Nếu không phải U Nhiễm, Thái tử ca ca tuyệt đối không dám tin tưởng. U Nhiễm, muội nguyện ý giúp Thái tử ca ca sao?" Tần Trạch Dật mặt lộ vẻ thê lương, trong giọng nói lộ ra bi thương.

Thái tử ca ca cần sự trợ giúp của nàng như vậy, nàng còn có đường lui sao? Suy nghĩ của Tiết U Nhiễm một mảnh hỗn loạn, nàng rốt cuộc nên làm như thế nào mới đúng?

Sau đó nữa thì sao? Đúng rồi, sau nữa, hắn nói với nàng: "U Nhiễm, Thái tử ca ca nhất định phải lấy được cái vị trí đó! Vì Thái tử ca ca, muội nhất định phải gả vào Sở gia!"

"Tiểu thư, ngài nói Thái tử điện hạ và tiểu Vương gia thấy chúng ta lén lút chuồn ra ngoài, có tức giận hay không?" Tư Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng, cắt đứt Tiết U Nhiễm nhớ lại.

"Ngươi cứ nói đi?" Thu hồi những cảm xúc bi thương không nên có kia, Tiết U Nhiễm cười nhạt hỏi lại.

"Cái đó... Sẽ đi? Thái tử điện hạ và tiểu Vương gia nhất định sẽ trách Tư Nguyệt mang tiểu thư ra ngoài, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?" Tư Nguyệt có chút chột dạ kinh sợ kêu lên. Nàng đã nói không nên mặc cho Quận chúa làm liều mà! Như vậy rất tốt, vừa vặn trực tiếp bị Thái tử điện hạ và tiểu Vương gia bắt lại. Cuộc sống sau này của nàng, khó khăn.....

"Tư Nguyệt, có Quận chúa nhà ngươi ở đây, sợ cái gì? Cho dù bọn họ tức giận, có thể làm khó chúng ta như thế nào?" Buồn cười nhìn Tư Nguyệt một bộ dáng bị kinh sợ rất lớn Tiết U Nhiễm không để ý nói.

"Ngài là Quận chúa, tất nhiên là sẽ không làm khó dễ ngài. Tư Nguyệt cũng chỉ là một tỳ nữ, sao có thể giống nhau?" Thấy Quận chúa nhà mình không đem chuyện này để trong lòng, Tư Nguyệt nhỏ giọng nói thầm.

"Cho dù là tỳ nữ, cũng là tỳ nữ của Quận chúa ta. Ta cũng không nói, bọn họ có thể làm gì?" Nghe được Tư Nguyệt nói thầm, Tiết U Nhiễm nhướn mi, khí thế phách lối nói.

"Quận chúa, ngài thật là Quận chúa tốt của Tư Nguyệt." Cẩm nhận được Quận chúa nhà mình bảo vệ, Tư Nguyệt vội vàng lấy lòng nói. Mấy ngày nay, Quận chúa bớt phóng túng rất nhiều. Tuy nói Quận chúa như vậy ôn hòa hơn rất nhiều, sống chung tốt hơn, nhưng Tư Nguyệt chính là cảm thấy Quận chúa nhà mình không nên như vậy. Quận chúa nhà mình dù phách lối nhưng không ngang ngược, cường thế nhưng cũng không bắt nạt người, không cơ trí nhưng cũng không ngây thơ..... Lần nữa thấy Quận chúa khôi phục khí thế, trong lòng Tư Nguyệt nóng hổi.

"Nịnh bợ đối với Quận chúa ta vô dụng. Có chút tâm tư này, không bằng suy nghĩ tìm chút đồ ăn ngon tới cho Quận chúa nhà ngươi." Nàng hiểu Tư Nguyệt mấy ngày nay là bởi vì bị nàng điệu thấp dọa sợ, Tiết U Nhiễm sưng mặt lên, cố ra vẻ tức giận phân phó nói.

"Dạ, bây giờ Tư Nguyệt gọi thức ăn. Quận chúa, ngài chờ một chút, chờ một chút..." Đi theo Tiết U Nhiễm nhiều năm như vậy, Tư Nguyệt tất nhiên là nhìn ra Quận chúa nhà mình không có tức giận. Gật đầu một cái, cười theo nói.

"Cái này còn kém không nhiều lắm!" Không để ý tới Tư Nguyệt nữa, tầm mắt Tiết U Nhiễm lần nữa dời về phía ngoài cửa sổ. Thì ra là, Tần Trạch Dật đã sớm biết phu quân, ba tháng dịu dàng kia cũng chỉ là để cho nàng cam tâm tình nguyện gả đến Sở gia. a... Nàng lại còn ngây ngốc cho rằng Tần Trạch Dật sẽ đi Sở gia đón nàng... Nàng đợi bốn năm mới hoàn toàn chết tâm, nhưng là bốn năm chờ đợi lại làm cho nàng bỏ lỡ phu quân vẫn luôn thật lòng đợi nàng..... Cuối cùng, nản lòng thoái chí nàng bị bức vào đường chết...

Nhìn Tiết U Nhiễm bên cạnh, Tề Phong cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao hắn lại cảm nhận thấy trên người Quận chúa toát ra hơi thở tử vong bi thương? Tiểu Quận chúa xuất thân cao quý, trong Tiết Vương phủ càng thêm đối với nàng nói gì nghe nấy. Sống an nhàn sung sướng, làm sao nàng lại để cho thân là sát thủ như hắn cảm giác được hơi thở của đồng loại?

Sau nửa canh giờ, cửa gian phòng Thanh Lạc và Mặc Bắc coi giữ được mở ra, Tần Trạch Dật và Tiết Kỳ Văn một trước một sau đi ra. Đi theo ra ngoài còn có Sở Lăng Húc hiện đang đảm nhiệm chức đương gia Sở gia.

"Sở đương gia, hôm nay đến đây tách ra. Sau này chúng ta tìm thêm cơ hội tụ họp." Lúc này Tần Trạch Dật không có bất kỳ dáng vẻ, ôn hòa hàn huyên nói.

"Sở mỗ lúc nào cũng xin đợi Tần công tử và Tiết công tử đại giá." Sở Lăng Húc vẫn là một bộ dáng vô hại nụ cười ôn hòa, ôn quyền nói.

"Cáo từ!" Tần Trạch Dật và Tiết Kỳ Văn sau khi nói xong liền xoay người rời đi. Ai cũng không chú ý tới ba người Tiết U Nhiễm đang ở trong đại sảnh.

Nhìn Tần Trạch Dật và ca ca mình rời đi, Tiết U Nhiễm đứng dậy đi thẳng tới trước mặt Sở Lăng Húc. Mặt đối mặt đứng, vừa vặn ngăn lại đường đi của Sở Lăng Húc.

Sở Lăng Húc đang chuẩn bị rời đi thì đường đi bị ngăn trở, cũng không có suy nghĩ nhiều. Trực giác cho rằng hắn chặn lại đường đi của người khác, vì vậy di động sang bên trái hai bước nhường lại đường đi.

Chương 9

Chương 9

Phu quân vẫn còn khiêm tốn như vậy! Tiết U Nhiễm không nói lời nào, đi theo di chuyển sang bên phải hai bước, tiếp tục đứng ở trước mặt Sở Lăng Húc.

Mình nhường đường, dự đoán vị tiểu thư này cũng đi theo nhường đường. Sở Lăng Húc trong bụng cười cười, ngay sau đó lại di chuyển sang bên phải hai bước.

Được rồi, bộ dáng ngây ngốc của phu quân làm cho nàng rất muốn trêu chọc hắn. Vì vậy Tiết U Nhiễm đi theo di chuyển sang bên trái hai bước. Cũng không tin chàng không mở miệng nói chuyện với ta, hừ!

"Vị tiểu thư này, không biết có chuyện gì sao?" Liên tiếp bị người ta ngăn cản đường đi, Sở Lăng Húc tự nhiên hiểu rõ cũng không phải tình cờ. Vị tiểu thư này có chút quen mặt, nhưng là hắn cũng không dám khẳng định hắn cũng không nhận ra nàng.

"Cũng không phải là chuyện lớn gì. Chẳng qua là lần trước Sở công tử cầm đi vòng ngọc của tiểu nữ, cho nên..."

Tiết U Nhiễm ngụ ý nói. Nếu phu quân không nhớ nổi, vậy bản Quận chúa không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở chàng một chút vậy!

"Vòng ngọc? Cô nương chính là vị tiểu thư lần trước?" Nghe được Tiết U Nhiễm nhắc nhở, Sở Lăng Húc lập tức nhớ tới vì sao cô nương này lại quen mặt như vậy. Hóa ra là vị tiểu thư bị Vũ Sắt đọa đi vòng ngọc.

Tiết U Nhiễm cười gật đầu một cái, xem ra phu quân nhà mình cũng không phải chỉ là đầu gỗ ngây ngô nha!

"Lần trước đã đắc tội nhiều. Tại hạ ở chỗ này hướng tiểu thư nói xin lỗi, đa tạ tiểu thư nguyện ý bỏ những thứ yêu thích." Đối với chuyện Vũ Sắt lấy được cái vòng ngọc đó, Sở Lăng Húc vẫn cảm thấy không thỏa đáng lắm. Đối với vị tiểu thư nhường lại vòng ngọc này, hắn vẫn luôn cảm thấy có chút mắc nợ.

"Nếu như Sở công tử cảm thấy có chút mắc nợ tiểu nữ, không ngại thừa dịp hôm nay vô tình gặp được bồi thường lại cho tiểu nữ. Như thế nào?" Lựa chọn hôm nay đến Khách Duyệt Lâu, Tiết U Nhiễm vốn không nghĩ tới sẽ gặp được Sở Lăng Húc. Nhưng mà, nếu ngoài ý muốn gặp được, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể cùng phu quân đơn độc ở chung này.

"Không biết tiểu thư muốn tại hạ bồi thường lại như thế nào, cứ nói đừng ngại." Chuyện có thể cầm bạc giải quyết, Sở Lăng Húc cảm thấy vui mừng khi hoàn thành.

Bốn năm đầu gả đến Sở gia, Tiết U Nhiễm đối với Sở Lăng Húc vị phu quân này cũng không có quá nhiều chú ý. Gả đến Sở gia năm thứ năm, lúc nàng muốn chú ý đến phu quân, lại phát hiện phu quân đã sớm coi nàng thành người lạ. Cho dù là như vậy, sau khi chết ba năm, Tiết U Nhiễm đối với tất cả mọi chuyện của Sở Lăng Húc đều rõ như lòng bàn tay.

Thấy Sở Lăng Húc trong mắt chợt lóe. Tiết U Nhiễm cười càng thêm vui vẻ: Phu quân, U U của huynh cầm bạc là có thể đuổi đi sao? Bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn dật của phu quân nhà mình, Tiết U Nhiễm dịu dàng nói: "Tiểu nữ vốn muốn đi ra Bích Ba Đình ở ngoài thành dạo một chút, không biết Sở công tử có thể cùng đi hay không?"

"Này..." Không nghĩ tới cô gái trước mặt lại có thể nói lên yêu cầu như vậy, Sở Lăng Húc do dự. Bích Ba Đình cũng chỉ là một đình nhỏ thanh tĩnh ở ngoài thành , cùng vị tiểu thư này đi không phải là không thể. Chẳng qua là ngoài việc cô nam quả nữ bị miệng lưỡi người đời, nếu như bị Vũ Sắt biết được, Vũ Sắt chắc chắn tức giận. Một khi Vũ Sắt đến Sở gia ầm ĩ, tiếp theo sẽ đến phiền toái rất nhiều.

"Sở công tử không muốn đi cùng? Không quan hệ, tiểu nữ tự mình đi là được. Chuyện vòng ngọc, coi như tiểu nữ chưa bao giờ nhắc tới." Thấy phu quân do dự, nụ cười trên mặt Tiết U Nhiễm tản đi. Mặt lạnh nhạt nói xong liền xoay người, chuẩn bị rời đi.

"Nếu tiểu thư không để ý, tại hạ nguyện ý đi cùng." Thấy Tiết U Nhiễm xoay người rời đi, Sở Lăng Húc theo bản năng vươn tay kéo lại cánh tay của Tiết U Nhiễm. Vị tiểu thư này rõ ràng là tức giận, Sở Lăng Húc cảm thấy càng thêm mắc nợ đối phương. Lần trước đoạt vòng ngọc của người ta, lần này cự tuyệt yêu cầu của người ta, được nuôi dạy tốt làm cho Sở Lăng Húc không có cách nào làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chiêu này quả nhiên hữu dụng. Chỉ có điều, nàng giống như thật đem phu quân chọc nóng nảy. Phu quân luôn luôn hết sức quân tử thậm chí ngay cả nam nữ khác biệt cũng quên, trực tiếp giữ nàng lại. Trong lòng Tiết U Nhiễm cười thầm không dứt, trên mặt lại mang theo vẻ tức giận: "Sở công tử không cần miễn cưỡng như vậy. Tiểu nữ cũng không phải là người không thức thời, tuyệt đối sẽ không làm người khác khó xử."

"Tiểu thư nghĩ nhiều. Tại hạ cam tâm tình nguyện cùng tiểu thư đi, cũng không có nửa phần miễn cưỡng, cũng không có một tia khó chịu." Không ý thức nắm thật chặt tay Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc ôn hòa nói.

Phu quân a phu quân, khôn khéo như chàng vì sao mỗi lần chống lại ta đều thiếu thận trọng như vậy đây? Chàng dịu dàng, dao dung, luôn nhượng bộ.... Ta sao chịu để chàng cho người khác đây? Ý muốn đoạt lại phu quân càng thêm kiên định, trên mặt Tiết U Nhiễm lại vẫn là bộ dáng lạnh nhạt: "Nếu như vậy, vậy thì đa tạ Sở công tử."

"Phải, phải." Giống như được đại xá lúc này Sở Lăng Húc mới phát hiện mình trong lúc nóng lòng đã nắm cánh tay cô nương nhà người ta, vội vàng buông tay ra.

"Nắm cũng đã nắm, Sở công tử không cần để ý." Vào Sở gia năm năm Tiết U Nhiễm đối với việc phu quân mình chủ động tất nhiên sẽ không để ý, cười nhạt nói.

Sở Lăng Húc vốn là cảm thấy thất lễ, giờ phút này thấy Tiết U Nhiễm cười như không cười. Gương mặt tuấn tú hơi nóng lên, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào mới phải.

"Sở công tử không đi sao?" Nhìn phu quân nhà mình sắc mặt đỏ rực, Tiết U Nhiễm không tiếp tục làm khó hắn nữa. Tốt quá hóa dở, còn nhiều thời gian.

"Ừ." Sở Lăng Húc gật đầu một cái, trước một bước đi ở trước mặt.

"Tiểu thư..." Lặng lẽ theo tới Tư Nguyệt nhỏ giọng hô. Quận chúa đầu tiên là để cho nàng đi hỏi thăm chuyện chủ nhà Sở gia, bây giờ lại mời Sở gia đương gia cùng đi Bích Ba Đình. Đây là vì sao? Tư Nguyệt mơ hồ.

"Không được nhiều lời! Ngươi và Tề Phong thành thực đi theo là được rồi." Cũng không đợi Tư Nguyệt trả lời, Tiết U Nhiễm lập tức đi theo.

"Tề Phong, làm sao bây giờ?" Quận chúa nhà mình cứ như vậy mà đi, Tư Nguyệt không thể làm gì khác hơn là hỏi Tề Phong luôn im lặng không lên tiếng.

"Đuổi theo." Lời của Tề Phong luôn luôn đơn giản, có thể không nói thì sẽ không nói. Lần này có thể trả lời Tư Nguyệt, đối với Tư Nguyệt mà nói quả thật là một chuyện rất may mắn a!

Nếu Tề Phong cũng nói như vậy, Tư Nguyệt không suy nghĩ lung tung nữa, yên lặng đi theo sau lưng Quận chúa nhà mình.

"Không biết tiểu nữ có làm chậm trễ chính sự của Sở công tử không?" Dọc theo đường đi, Sở Lăng Húc duy trì im lặng là vàng, Tiết U Nhiễm không thể không mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc.

"Không có, tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều." Sở Lăng Húc ôn hòa nói. Vốn là quả thật hắn có chuyện quan trọng phải làm, chỉ có điều thiếu nhân tình của vị tiểu thư này cũng không thể không trả.

"Sở công tử vẫn còn chưa biết tên của tiểu nữ đi? Tiểu nữ Tiết U Nhiễm, Sở công tử cần phải nhớ kỹ nha!" Biết phu quân không phải là người trêu hoa ghẹo nguyệt, sẽ không dễ dàng hỏi khuê danh của cô nương gia, Tiết U Nhiễm mỉm cười nói ra tên của mình.

"Tiết tiểu thư? Tại hạ nhớ." Khó trách hôm nay Tiết công tử đi cùng Tần công tử có chút quen mắt, hóa ra là vị công tử lần trước đứng chung với Tiết tiểu thư này.

"Sở công tử không cảm thấy khó hiểu tại sao tiểu nữ lại biết tên của công tử?" Phu quân thật đúng là không thú vị, Tiết U Nhiễm tiếp tục tìm đề tài.

"Biết chính là biết, còn chuyện làm sao mà biết có quan trọng không?" Sở gia không phải là nhà nghèo người ta, ba chữ Sở Lăng Húc này cũng không phải là bí mật gì.

"Cũng phải. Sở công tử là Sở gia đương gia, biết đại danh của Sở công tử chẳng có gì lạ." Gật đầu một cái, Tiết U Nhiễm giống như không để ý nói.

"Tiết tiểu thư đi đến Bích Ba Đình có cách nói gì sao?" Nữ tử mưu toan leo lên Sở gia có nhiều, Sở Lăng Húc không dấu vết nói sang chuyện khác.

Hừ! Quả nhiên là đem bản Quận chúa đánh đồng với nữ tử khác. Nhưng mà như vậy cũng tốt, lấy thân phận người bình thường mới có thể hiểu rõ hơn về phu quân lúc bình thường. Nghĩ như vậy Tiết U Nhiễm dễ dàng tha thứ cho Sở Lăng Húc bất kính, đưa ra lý do của nàng: "Đã từng có một người nói với tiểu nữ, Bích Ba Đình ngoài thành rất thanh tĩnh. Ngồi trong Bích Ba Đình thưởng thức phong cảnh bên cạnh, có thể làm cho người ta quên đi thân phận, quên đi cuộc sống phiền muộn, quên đi tình cảm đau thương. Tiểu nữ vẫn không cho là đúng, nên hôm nay muốn đi xem."

"Bích Ba Đình đúng là một nơi có thể làm cho người ta thả lỏng suy nghĩ. Như vậy người cùng tiểu thư nói chính là một vị công tử? Không biết tại hạ có vinh hạnh được làm quen với người đó hay không?" Nghe được Tiết U Nhiễm trả lời, Sở Lăng Húc có chút kinh ngạc. Trên đời này lại có người có cảm thụ giống hắn? Có lẽ có thể cùng người này trở thành tri kỷ. Sở Lăng Húc đối với người trong miệng Tiết U Nhiễm sinh ra hứng thú.

"Người nọ đúng là một vị công tử. Nếu như có cơ hội, tiểu nữ nhất định sẽ đem người nọ giới thiệu cho Sở công tử." Bỏ qua đau đớn trong lòng, vẻ mặt Tiết U Nhiễm rất là thoải mái. Phu quân, nếu như có thể, U U nhất định sẽ nói cho chàng biết người nọ chính là phu quân của kiếp trước.

"Vậy thì đa tạ Tiết tiểu thư." Sở Lăng Húc không cần phải nói nhiều lời nữa, tao nhã lễ độ nói.

Tiết U Nhiễm gật đầu một cái, thật sâu liếc mắt nhìn Sở Lăng Húc, suy nghĩ cực kỳ phức tạp. Kiếp trước nàng làm nhiều chuyện đáng giận đối với phu quân, cuối cùng làm cho phu quân đối với nàng hoàn toàn thất vọng. Nàng thật sự có thể mở miệng nói cho phu quân tất cả quá khứ kia sao? Sau khi phu quân biết sẽ nhìn nàng như thế nào? Chán ghét nàng sao? Sẽ tránh như tránh rắn rết sao? Sẽ... Hận nàng sao?

"Cẩn thận!" Mắt thấy dưới chân Tiết tiểu thư bên cạnh đột nhiên bị vấp, thân thể hướng về phía trước ngã xuống, Sở Lăng Húc không chút suy nghĩ vươn tay ôm nàng.

Nghĩ quá mức nhập thần, Tiết U Nhiễm hoàn toàn không có nhìn đường dưới chân. Một thoáng thân thể không chịu khống chế hướng về phía trước kia, lòng của nàng đột nhiên có loại cảm giác được giải thoát. Nếu như ngã bị thương, ngã đau, vậy có phải là có thể tạm thời quên mất tất cả phiền não trong quá khứ hay không? Nhắm mắt lại, Tiết U Nhiễm lặng lẽ đợi đau đớn đến.

"Tiết tiểu thư không sao chứ?" Nhìn kỹ xuống mới thấy giai nhân trong ngực có mỹ mạo tuyệt thế kinh người. Khuôn mặt bạch ngọc không tỳ vết mang theo màu đỏ ửng nhàn nhạt, dưới cặp mắt nhắm chặt là đôi lông mi tinh tế như trăng rằm, mũi ngọc xinh xắn xuống dưới là phấn môi trơn bóng mê người, một bộ dáng mặc quân hái khiến Sở Lăng Húc không khỏi có chút ngẩn ra.

Phu quân, người khiêm tốn phải là không thể nhìn chằm chằm mặt cô nương gia không thả a! Tiết U Nhiễm bị ôm vào trong ngực không kìm lại được gợi lên một nụ cười, con mắt sáng ngập nước chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm phu quân nhà mình. Phu quân, Tiêu Vũ Sắt chính là tuyệt đối không thể xinh đẹp bằng bản Quận chúa. Bản Quận chúa cho phép chàng bỏ gian tà theo chính nghĩa, đứng núi này trông núi nọ.

"Xin lỗi, tại hạ đã mạo phạm." Mỹ nhân chẳng những mở mắt ra, còn nhìn chằm chằm vào mình? Sở Lăng Húc đột nhiên hồi phục lại tinh thần. Nhẹ nhàng buôn ra thân thể mềm mại không xương trong ngực, trong lòng Sở Lăng Húc đột nhiên nổi lên một tia không hiểu mất mác. Lần đầu tiên ôm nữ tử, Sở Lăng Húc chỉ cho là ảo giác, không có suy nghĩ nhiều.

"Nhờ Sở công tử ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích. Ngộ nhỡ bị ngã hủy dung, thì sẽ không có ai thèm lấy tiểu nữ rồi." Trấn định nói xong tạ ơn, Tiết U Nhiễm hờn dỗi nói với Sở Lăng Húc. Phu quân, thật ra thì bản Quận chúa muốn lấy thân báo đáp. Nhưng là không nói ra được, chằng nhất định sẽ bị dọa chạy. Quên đi, bản Quận chúa chậm rãi dây dưa với chàng.

Nghe được câu nói sau cùng của Tiết U Nhiễm, mặt Sở Lăng Húc hơi nóng lên, có chút không được tự nhiên. Trong tay vẫn lưu lại xúc cảm mềm mại, trong không khí giống như tràn ngập một mùi thơm, Sở Lăng Húc đem bàn tay phải vừa ôm Tiết U Nhiễm để đến sau lưng, lặng lẽ nắm chặt.

Chương 10

"Sở công tử không cần khẩn trương, tiểu nữ không có ý muốn Sở công tử phải chịu trách nhiệm!" Thấy Sở Lăng Húc không nói lời nào, Tiết U Nhiễm khoát khoát tay, giống như không chút cần thiết nói.

"Tại hạ không có ý này, tại hạ..." Mặc dù chuyện xảy ra có nguyên nhân, nhưng hắn xác thực là đã mạo phạm Tiết tiểu thư. Sở Lăng Húc muốn nói gì đó, nhưng là cái gì cũng không nói ra được. Vũ Sắt, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm với Vũ Sắt.

Phu quân ngu ngốc khẳng định là lại đang nghĩ đến Tiêu Vũ Sắt, thật là không dễ chơi. Nhìn vẻ mặt khó xử của Sở Lăng Húc lần nữa quay về vẻ từ chối người ngoài ngàn dặm, Tiết U Nhiễm không thể làm gì khác liền thở dài một cái. Chính là một lần ngoài ý muốn, căn bản là không cách nào nhiễu loạn tâm của Sở gia đương gia, ai!

"Mọi việc đều phải cẩn thận, Tiết tiểu thư phải chú ý nhiều hơn mới phải." Nhớ đến Vũ Sắt, Sở Lăng Húc tất nhiên là không có dự định cùng Tiết U Nhiễm dính dáng nhiều hơn. Nhưng khi nhìn Tiết U Nhiễm hơi cúi đầu suy nghĩ, không nói thêm gì nữa, Sở Lăng Húc lại thốt lên một câu dặn dò.

"Ừ, đa tạ Sở công tử quan tâm." Hăng hái gật đầu, Tiết U Nhiễm cười vui vẻ. Sở Lăng Húc, bản Quận chúa đối với chàng mà nói vẫn có chút đặc biệt, phải không? Nhìn như ôn hòa, kỳ thực xa cách chàng cũng không quan tâm đến người xa lạ a!

Nụ cười rực rỡ của Tiết U Nhiễm cứ như vậy đi vào mắt, vào trái tim không chút đề phòng của Sở Lăng Húc. Sau lưng tay phải nắm chặt hơn, Sở Lăng Húc cái gì cũng không nói, cái gì cũng không thể nói.

Băng dày ba thước, không phải là một ngày lạnh. Tính tình của Sở Lăng Húc Tiết U Nhiễm cực kỳ hiểu rõ, cho nên nàng không vội. Xoay người, tiếp tục đi về phía Bích Ba Đình.

"Tề Phong, ta không nhìn lầm chứ? Quận chúa nàng, nàng..." Sốt ruột kéo Tề Phong bên cạnh, Tư Nguyệt có chút rối loạn. Quận chúa nhà nàng và Sở công tử vừa rồi lại có thể ôm nhau? Tư Nguyệt vẫn luôn không hiểu vì sao Quận chúa lại bảo nàng hỏi thăm Sở công tử, lúc này nàng giống như đã hiểu một chút.

"Ngoài ý muốn." Nhìn tay nhỏ bé của Tư Nguyệt đang kéo cánh tay mình, Tề Phong lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Đúng vậy, ngoài ý muốn, chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi. Ta không thể nghĩ linh tinh, chuyện gì cũng không có. Sở công tử chẳng qua là cứu Quận chúa của chúng ta mà thôi." Tư Nguyệt liều mạng thuyết phục mình đừng nghĩ nhiều. Sở công tử đã có người trong lòng, Quận chúa nhà nàng cũng biết. Không có việc gì, tuyệt đối sẽ không có chuyện.

"Đuổi theo." Tề Phong phát hiện Tư Nguyệt này nhiều lúc rất ngốc. Chuyện của chủ tử, chủ tử sẽ tự xử lý. Nàng một tỳ nữ quản nhiều như vậy làm gì?

Nửa khắc đồng hồ sau, Bích Ba Đình cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mắt Tiết U Nhiễm. Không ngoài dự đoán, nơi này cỏ dài chim bay đúng là một nơi tốt, đâu đâu cũng thấy màu xanh biếc làm cho lòng người ta thả lỏng. Ngồi ở trong đình, Tiết U Nhiễm vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa quan sát Sở Lăng Húc đứng ở cách đó không xa.

Sở Lăng Húc nói, nam nữ khác biệt, không nên ngồi chung trong một đình. Vì vậy, nàng ngồi ở trong đình. Mà hắn, đứng ở bên ngoài đình. Được rồi, bây giờ trong lòng Sở Lăng Húc chỉ có một Tiêu Vũ Sắt, muốn phân chia giới hạn với nàng cũng là bình thường. Tiết U Nhiễm tự nhận mình hết sức hiểu đạo lý, cho nên nàng tạm thời không cùng hắn so đo.

Nhưng mà, có một chuyện nhất định vẫn phải làm. Tiết U Nhiễm không nói một câu đứng dậy, đi tới bên bụi cỏ. Ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm kiếm tỉ mỉ.

"Tiết tiểu thư, tiểu thư đang tìm cái gì ở đây?" Nghi hoặc nhìn Tiết U Nhiễm đang đứng bên bụi cỏ, Sở Lăng Húc mở miệng hỏi.

"Sở công tử có thể bện châu chấu cỏ không? Tiểu nữ từng có một con châu chấu cỏ, nhưng mà bây giờ không tìm thấy." Ngẩng đầu lên, Tiết U Nhiễm điềm đạm đáng yêu nói. Kiếp trước, Sở Lăng Húc đã từng đưa cho nàng một con châu chấu cỏ tự tay hắn bện. Nhưng là nàng chướng mắt, tiện tay vứt xuống một bên không thèm để ý đến. Cho đến sau khi nàng chết, lần nữa nhìn thấy một con châu chấu cỏ giống như đã từng quen biết trong tay Sở Lăng Húc , nàng mới biết con châu chấu bị nàng tiện tay vứt đi được Sở Lăng Húc lặng lẽ nhặt về...

"Châu chấu cỏ? Tại hạ cho là tiểu hài tử mới thích vật này." Sở Lăng Húc sửng sốt, thì thầm nói.

"Làm sao sẽ? Tiểu nữ rất thích a! Cho nên nếu Sở công tử biết làm, có thể đưa cho tiểu nữ một con hay không?" Châu chấu cỏ, đúng là đồ mà tiểu hài tử mới có thể thích. Nhưng mà, chỉ cần là hắn đưa, nàng đều thích.

Nghe được Tiết U Nhiễm yêu cầu, Sở Lăng Húc có chút do dự. Hắn rất ít đưa lễ vật cho cô nương gia. Cho dù là Vũ Sắt, hắn cũng rất ít đưa lễ vật. Rất nhiều lần đều là bà nội chuẩn bị lễ vật, trực tiếp phái người lấy danh nghĩa của hắn đưa cho Vũ Sắt.

Vòng ngọc lần trước cũng chỉ là một trong số lễ vật không nhiều lắm hắn tự mình đưa cho Vũ Sắt. Bởi vì trong lòng áy náy với Vũ Sắt, cho nên hắn mới có thể ra mặt xin Tiết U Nhiễm đem vòng ngọc để lại cho Vũ Sắt. Mà trước mắt, đưa cho Tiết tiểu thư giống như không ổn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .